Viết về em trai

Không phải lần đầu tiên chị viết về em, nhưng nếu phải viết về 1 ai đó chị thương mà không phải là mẹ, chị sẽ viết về em!

Dù là chị lớn, lớn hơn em 3 tuổi, nhưng chị quả thật vô cùng may mắn khi được làm chị của em. Chị được yêu thương, quan tâm, chăm sóc vô bờ và vô điều kiện. Cha mẹ thương con vô điều kiện ai cũng biết, với chị, chị còn có em.

Hôm trước, sau ngày lên thăm chị, về, em nói với mẹ

– Mẹ hỏi thử chị hai xem chỉ làm có tiền không? Sao thấy chỉ bèo nhèo hết, không biết sửa soạn gì cả.

Mẹ gọi cho chị, nói vậy thôi mà chị muốn khóc. Mẹ nói, chị phải có phước lớn lắm mới có được em trai như em. Chị biết, bạn bè chị ganh tị vì không có em trai chu đáo như em. Chị biết, chị chưa phải là người chị tốt, cứ phải hối hận hết lần này đến lần khác, nhưng mà … chị vẫn cứ dễ quên và cứ thích nhận mà ít khi cho lại.

Mỗi lần chị đi đâu về, em sẽ dắt xe cho mình. Chị đi ra ngoài, em cũng dắt xe ra ngoài. Xe của chị, mà em với cha mới là người rửa, người thay nhớt, người đi bơm hơi.

Mỗi lần đi đâu cùng nhau, em sẽ xách đồ cho chị. Em không nói, em chỉ nhẹ nhàng giật lấy túi đồ rồi xách. Có khi chị trách bạn trai chị, sao không tâm lí bằng em, toàn để chị tự xách, đi thì đi trước, hiếm khi nào chờ chị đi cùng, vì chê chị đi chậm. Em thì không, em đi nhanh, nhưng đi với chị, luôn chờ chị, nói chuyện với chị, lắng nghe chị.

Nếu chị muốn mua món đồ nào, chị sẽ hỏi em trước. Vì em có khiếu thẩm mỹ, em biết cái nào đẹp cái nào xấu. Bạn trai chị chỉ qua loa, vì nhìn cái nào cũng như cái nào.

Mỗi lần chị mặc gì, xách gì, đều bị em chê cả. Thiếu này, thiếu nọ, phối đồ không đẹp… rồi lẳng lặng mua đồ cho chị. Khi thì túi xách, khi thì phụ kiện …

Em từ nhỏ đến lớn không biết giao tiếp. Cứ đặt đâu là ngồi đó, ai hỏi gì trả lời đó, tuyệt nhiên không hỏi lại hay bắt đầu 1 câu chuyện nào. Người ta – nhiều người, rất nhiều người nói là em như-con-gái, ù lì. Ừ thì em ít khi giao tiếp với người khác, ít nói, ít mồm mép, nhưng em là em trai tuyệt vời của chị. Người sống tình cảm, chi tiết, sẽ không bao giờ bị đời đối xử tệ. Em biết điều đó không! Em ít nói, nhưng đi đâu người ta cũng thích. Em không hoạt bát, nhưng em ngoan. Em cộc tính, nhưng em biết thương yêu và bảo vệ chị. Với chị, vậy là đủ em à.

Có lần, chị phát hiện ra bí mật của em, mà chị không phải là người đầu tiên biết, chị vô cùng giận dữ. Chị đã nói chuyện với em như thể em đang sai trái, em đang làm chị mất mặt, em khiến chị tức điên lên. Chị dùng mọi ngôn từ mà khi giờ nghĩ lại, chị thấy xấu hổ với em. Tuyệt nhiên chị em mình chưa bao giờ nói tục, chửi thề, nhưng lời lẽ lúc đó, còn ghê hơn nhiều lần chửi thề. Vậy mà em lại chịu đựng được, em nói ít, nhưng nhẹ nhàng. Rồi chị tắt máy, chị đã khóc. Một trận nên hồn. Trận khóc to hơn cả cái lúc chị chia tay người yêu đầu tiên nữa. Chị tổn thương, nhưng chị đã tổn thương em gấp trăm lần. Thật may là chị nhận ra điều đó, và xin lỗi em. Chị biết, em luôn tha thứ cho chị, tha thứ là chuyện em luôn làm với chị, còn chị thì luôn tỏ ra tha thứ, nhưng vẫn âm thầm hằn hộc. Chị ném miếng bọt rửa chén vào mắt em, em tha thứ. Chị không đánh cầu với em vì chê em nhỏ,  chỉ đánh với bạn bè cùng lứa. Khi mẹ kêu phải chơi với em, chị quăng luôn cây vợt vào mặt em, em tha thứ. Chị không dạy em đi xe đạp. Chị luôn la ó khi em không làm được bài tập. Chị luôn khó chịu khi em thua người khác trong học tập. Chị bực tức khi em không làm việc nhà, … có rất nhiều chuyện chị đã không làm với em bằng tư cách 1 người chị. Lần nào chị cũng hề hề làm huề khi thấy chị sai, mà toàn là chị sai, còn em thì dường như không để ý.

Bây giờ, em làm việc với chị, chị hay trả lương chậm. Em không nói gì. Có khi, em còn cho chị lại 1 phần. Vì em sợ chị thiếu tiền, chị không lo được cho mình. Lần mẹ trồng răng, phải hơn 10 triệu, chị lên mặt chị 2, nói mẹ trồng răng đi, con cho tiền. Vậy mà, chị cho mẹ có 3 triệu, phần còn lại là phần của em. Mặc dù em chưa làm ra tiền nhiều, mới học năm nhất đại học, bao nhiều tiền em kiếm được, dành dụm được trong 1 năm, em đưa cho mẹ hết.

Chị hàng ngày đều gọi điện cho mẹ, 3 ngày thì gọi điện cho cha. Vậy mà, chỉ mỗi khi có việc, chị mới gọi cho em. Mẹ hỏi em, chị có hay gọi điện hỏi thăm em không, em nói “Chỉ có bao giờ gọi cho con” đúng sự thật mà chị để ở trong lòng mãi. Ừ thật, chị nói gì với ai cũng được, sao có mình em, em thương chị vậy, sao chị không bao giờ nói ra rằng chị cũng thương em?

Haizz, thôi chị không viết nữa, cứ kể ra miết, thành ra chị là người chị không biết quan tâm em. Người chị không tròn trách nhiệm. Người chị lạnh lùng rồi mọi người ghét chị nữa. Mà chị thì không muốn người ta ghét, vậy thôi, chị đóng vai ác trong 1030 từ trong bài này thôi, còn lại, chị vẫn là chị 2 tốt, vậy nha.

Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã là em trai của chị!

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

viet-ve-em-trai

Các bài viết khác:

Like fanpage để cập nhật khi có bài mới


This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

Copyright 2024 © Kiều Hải Yến