Cảm ơn Takahata

Bức hình ám ảnh mình nhất trong suốt đêm qua. Khi Setsuko đưa cho Anh hai những nắm cơm và đậu nành bằng … đất sét, khi em cận kề với thời khắc biến thành linh hồn, khi em ngậm cúc áo mà tưởng là kẹo trái cây, khi em ăn một miếng dưa hấu sau rất nhiều ngày không có ăn cũng là lần cuối cùng em được ăn…

Thậm chí, mình không thể ngủ, khi trong đầu luôn hiển hiện những hình ảnh này.
Bộ phim quá đau lòng, chân thực đến quặn người. Từng tầng từng tầng cảm xúc như bị thái mỏng, vò nát rồi vắt cho bằng hết. Những âm thanh vô vọng. Những trò cười trẻ con. Những tình cảm chân chất. Những tâm hồn rệu rã.

Được chuyển thể từ sách – lời xin lỗi sâu sắc của tác giả đến chính em gái của mình – người đã chết, Grave of the Firefiles đã được hãng Ghibli khắc họa không thể nào nhân văn hơn. Những thước phim đưa bạn về tuổi thơ, đẹp như một dòng mơ mộng, mà ai cũng có nhiều hơn một, trong mỗi giấc mơ.

Chiến tranh rồi cũng đi vào sử sách với đúng sai phải trái chưa hẳn là nơi nó thực sự thuộc về, còn những mẫu nhỏ này, sẽ mãi mãi bị vùi chôn, dưới mồ đom đóm 🙂

Đừng phán xét ai đúng ai sai ở bộ phim, vì ai cũng có đủ lí do của họ. Hãy cảm nhận, nhẹ nhàng, tươi sáng đến tận cùng hi vọng và nước mắt. “Why do firefiles have to die soon?”

Các bài viết khác:

Like fanpage để cập nhật khi có bài mới


This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

Copyright 2024 © Kiều Hải Yến