Một hôm nọ, có người hỏi tôi “Có bao giờ tức giận chưa?”, “Có bao giờ la mắng nhân viên mới vào làm chưa?”. Tôi trả lời “Chưa”. Đó không phải là câu trả lời đúng. Phải, tôi đã từng tức giận đến mức muốn đấm vào bản mặt người đối diện. May thay, đó chỉ là cái màn hình, và tôi trút mọi cơn thịnh nộ của tôi vào những câu từ mà tôi gõ với tốc độ sấm sét. Tôi không hẳn là tức giận, tôi đã nghĩ mình bị tổn thương. Tại sao tôi không phải là người đầu tiên biết chuyện này? Tại sao tôi lại bị làm lơ đến khi tôi tự mình tìm ra sự thật rồi hỏi lại? Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi đã không tiếc mọi ngôn ngữ tệ hại nhất mà tôi đã nghĩ ra ngay lúc đó … đổ hết xuống đầu em trai tôi.
Sau khi không còn nghĩ ra bất kì điều gì kinh khủng hơn, tôi chấm dứt câu chuyện và đóng máy lại. Tôi bắt đầu khóc, những giọt nóng hổi bắt đầu lăn chậm rồi rơi ra như đã chịu bao nhiêu uất nghẹn, vỡ đê, bểể vòi. Tôi nấc lên từng tiếng rồi cố tự mình kiềm nén. Nhưng không thể. Tôi khóc to hơn và dài hơn lúc tôi khóc vì bị “đá” 3 lần trước gộp lại nhân đôi. Tôi đã bị tổn thương. Sau đó, tôi tổn thương ngược lại mà tôi hiểu rằng sẽ không bao giờ tôi có thể quên, em tôi có thể quên, sự dằng vặt và lạnh lùng đó. Mặc dù, từ ngữ sẽ bị lãng quên, nhưng hoáy sâu đó, vẫn mãi sâu thẳm.
Sáng hôm sau, bằng nhiều nỗ lực, đặc biệt với người hay nổi giận và mất bình tĩnh như tôi, sự cố gắng đó là không tưởng. Tôi xin lỗi em tôi. Tôi cố gắng hàn gắn lại mọi thứ, mặc dù muộn, mặc dù cảm giác lúc đó là một biển trời tệ hại, tôi vẫn đã làm. Chúng tôi không ai còn nói gì đến chuyện đó nữa, nhưng em tôi vẫn sẽ nhớ chuyện đó suốt đời. Cái quá sai ở tôi là nghĩ mình là trung tâm vũ trụ, ai cũng phải nói cho tôi nghe bí mật của họ, tôi lúc nào cũng phải được biết đầu tiên và nếu tôi phải tự tìm ra những thứ đó, tôi nghĩ mình bị lừa dối, bị phản bội và không được tin tưởng. Ai cũng có câu chuyện của họ, còn tôi cứ muốn mình trở nên quan trọng, trong khi, tôi chẳng có cái quyền đó.
Từ tổn thương mà tôi đã gây ra đó, tôi đã học cách không đối xử tàn ác với bất kì ai, bằng ngôn ngữ, nói hay viết.
Tôi đã từng gặp rất nhiều người.
Họ vừa mới đó là bạn của tôi, quay lưng đã lừa gạt tôi.
Họ vừa mới đó là khách hàng thân thiện, quay lưng đã quỵt nợ tôi, vẫn dùng sản phẩm trí tuệ bên tôi cung cấp, nhưng thản nhiên tắt điện thoại, đổi số mới, email, nhắn tin không bao giờ hồi âm, chat Facebook chỉ thấy seen không thấy một động thái à ừ.
Họ vừa mới là đồng nghiệp, là nhân viên, quay lưng lại đã nói xấu tôi, công ty tôi.
Họ vừa mới nói thế này, trở qua lại đã thành thế khác, dùng những mỹ từ không thể “đẹp” hơn.
Họ là những người tôi chưa hề quen biết, cứ phải va vào (gặp) họ bằng cách này hay cách khác là họ mắng nhiếc đủ điều, mặc dù tôi chẳng làm gì cả. Từ ánh mắt, thái độ đến câu nói tục tĩu.
Tôi không thấu được nỗi đau của bạn hay bất kì ai. Bạn cũng không hiểu được những gì tôi đã trải qua. Nên tôi đã dừng việc phán xét, trách móc người khác, vì tôi tự thấy mình chẳng sống được cuộc đời của ai khác ngoài tôi, nên tôi phải sống cho chính tôi – thật vui vẻ. Bạn nghĩ rằng tôi yếu đuối và quá hiền? Tôi thích gọi mình bằng 2 từ “bao dung” và “tử tế” hơn. Không phải bao dung và tử tế với người tôi đối xử, mà tử tế và bao dung với chính bản thân mình. Tôi không đáng phải tức giận. Tôi xứng đáng được vui vẻ.
Nhiều người khiến tôi vô cùng thất vọng, nhiều người khiến tôi bực bội, bằng sự sai phạm lặp đi lặp lại, bằng sự thiếu trách nhiệm, không kỉ luật, không chủ động, sự im lặng, sự thờ ơ, … bằng tất cả những gì bạn có thể hình dung về “sự tệ hại” thì nó vẫn chưa là sự tệ hại thực sự đã xảy ra với tôi … cùng một lúc, ở một giai đoạn đen tối. Khi mà tôi phải thức cả đêm, cả ngày rồi cả nhiều đêm sau đó, để cứu vãn tình thế, để phục hồi danh dự. Khi mà tôi đã phải trải qua vài tháng không thể ngủ được, cứ chợp mắt là thấy cùng một cảnh giết chóc và trong mơ tôi luôn phải chạy và khóc. Tôi thấy máu, nước mắt, lửa đỏ và rất nhiều người (và không phải người). Tôi gần như sợ giấc ngủ. Tôi đã có thời gian bị quay giữa luồng công việc không bao giờ dứt, khi mà tôi hiểu tác hại của multitask mà vẫn phải chạy theo, để rồi mọi thứ rớt xuống đáy vực, đặc biệt là tinh thần và cơ thể tôi. Tôi đã không thể giải phóng sự tự do và nhu cầu thiết yếu cho cơ thể mình bởi tên cai tù “công việc” và tên quản ngục “deadline”. Nhưng đúng như bạn vừa nói, tôi thật ngu khi chỉ biết chạy theo “tiền”. Job cứ về, tôi cứ nhận, bất chấp. Và hệ lụy, chắc bạn cũng có thể vẽ ra. Phải, nó tệ đến mức đó.
Tôi mất nhiều thời gian để gây dựng lại. Tôi khóc hầu như mỗi đêm và mỗi ngày. Tôi lúc nào cũng chỉ có công việc và sự giận dữ. Tôi tức giận trước mọi thứ. Tại sao cây viết này nằm ở đây? Tại sao tờ giấy kia lại quăng một góc. Tại sao những từ này lại sai chính tả? Tại sao tôi lại phải đi trên con đường nắng nóng điên người này? Tại sao đèn đỏ quá nhiều và những chiếc xe ngoài đường không bị tiêu diệt? Tại sao tên đó nhìn tôi với ánh mắt đó? Tôi muốn giết hết và hủy diệt hết mọi thứ đi qua mắt tôi.
—
Có rất nhiều người cho tôi rất nhiều lời khuyên. Tôi lắng nghe cả. Nhưng không áp dụng được. Bởi vì đó là kiến thức, không phải kinh nghiệm và cảm thụ của tôi. Đến một ngày, tôi tự nhận ra tôi phải như thế nào. Những lời khuyên đó, những lời khuyên rất lâu rồi, bây giờ mới được lọc qua một cái phễu, thấm vào người tôi và rồi tôi thay đổi.
Tôi không la mắng ai nữa cả, ngay cả khi họ khiến tôi vô cùng tức giận. Tôi biết, bởi vì tôi đã được tha thứ và đang được tha thứ bởi rất nhiều việc mà tôi gây ra. Nên tôi cũng sẽ làm điều tương tự, điều tôi học được từ em trai mình. Chúng ta, cả hai bên chẳng được gì ngoài những đốm lỗ chỗ lời lẽ tệ hệ dành cho nhau. Chúng ta chiến đấu với vấn đề, không phải chiến đấu với nhau. Nếu la mắng là cách để giải quyết vấn đề, tôi sẽ làm. Nhưng trong nhiều trường hợp, nó không khả dụng. Tôi không phải vĩ nhân, tôi ích kỉ và không chỉnh sửa thứ gì cho ai cả.
“Khi họ sai, nhưng họ nghĩ họ đúng, họ trở nên nguy hiểm” (Spider Man bảo Tony Stark đã nói thế)
Họ lười biếng, rồi họ sẽ nhận ra và thay đổi. Nếu không, họ cứ sống với sự lười biếng đó của họ. Họ không ảnh hưởng nhiều đến tôi, vì với sự lười biếng đó, tôi không làm việc cùng với họ nữa, là cơ hội để tôi gạn lọc và tìm những người tương đồng. Họ thích khi dễ người khác, khinh thường và kẻ cả. Tốt thôi, cho đến khi tự họ nhận ra những thứ họ cần hoàn thiện. “Sai lầm” diễn ra hàng ngày, nếu không có “sai lầm”, “đúng đắn” không còn ý nghĩa. Con người là một loài sinh vật tuyệt vời, vì có khả năng tự kết nối với bên trong và tự có khả năng hoàn thiện mình, ở một thời điểm thích hợp. Chúng ta nghĩ rằng, đốn cây làm nhà, đốt rừng làm nhà máy và biến mọi thứ thành nền công nghiệp là tốt. Chúng ta đã làm và làm thật nhanh. Sau đó, chúng ta mất rừng, biển và cả đất. Thiên nhiên trả thù. Chúng ta mới nhận ra, đâu là điều đúng đắn, dành cho chúng ta, mà xa hơn, là dành cho thế hệ tiếp nối, khi họ thực sự phải gánh chịu những gì chúng ta nghĩ là đúng và đã làm trong quá khứ và hiện tại.
Khi tôi nhận ra những lời khuyên đúng đắn chảy và thấm vào người tôi, tôi áp dụng ngay mặc dù trước đó tôi biết những thứ đó, nhưng phớt lờ. Bạn cũng sẽ như vậy, một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra và thay đổi, vấn đề chỉ là “khi nào.
-KHY-
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến