Bạn sẽ không bao giờ hiểu cho đến khi bạn tự ngộ ra. Giống như Kimura trồng táo, không bao giờ hiểu được đất quan trọng thế nào và hệ sinh thái đóng góp gì cho đến khi tự ngộ ra. Dưới ánh trăng. Trên một ngọn núi cao. Trong một khu rừng sâu thẳm. Để tự tử. Kimura đi tự tử nhưng lại ngộ ra được nguyên do tại sao cây táo lại không ra hoa. Là do đất không đủ dưỡng chất. Là do rễ không được chăm. Là do ông chỉ nhìn thấy phần trên mặt đất. Tự nhiên chỉ có bấy nhiêu, nhưng không phải ai cũng thấy và thấy đủ để hiểu.
Nhập đề hơi xa. Vì chủ đề muốn nói tới hôm nay là thành công. Một người bạn của tôi cũng đã giúp tôi ngộ ra một việc.
Nếu mỗi ngày bạn đều sống thành công, thì bạn sẽ có một chuỗi ngày thành công. Những thành công nhỏ là dự báo chính xác nhất về thành tựu cuộc đời bạn. Thành công sớm muộn cũng tìm đến bạn.
Từ hôm bắt được câu nói đó, tôi ngộ ra nhiều thứ, đến nay đã gần 1 tháng, tôi tự thấy sao tôi lại thành công quá.
Tôi đặt mục tiêu phải thành công mỗi ngày. Thành công được check khi tôi hoàn thành một việc mỗi ngày. Tưởng đơn giản nhưng lại không dễ. À đúng, chúng ta cũng hay lầm tưởng việc đơn giản là việc dễ, để rồi chính mình cũng không làm được chuyện đơn giản đó.
Đấy, tôi đặt mục tiêu mỗi ngày phải thành công một việc. Tôi tập trung chỉ làm việc đó, và cố gắng hoàn thành vào buổi sáng. Một tuần liên tục, ngày nào tôi cũng thành công, công việc dù nhỏ dù to, dù đơn giản dù phức tạp, cũng hoàn thành vào buổi sáng. Khi tập trung hoàn thành một việc nào đó, tôi không loay hoay multitasking nữa. Tôi không mở ra rồi lại xếp vào nữa. Nếu hôm đó mục tiêu là hoàn thành A. Tôi lao vào A và làm ngay. Không xem B hay ngó C. Tâm trạng tốt nhất là vào buổi sáng, cho nên, gì thì gì, cũng phải xong vào buổi sáng. Buổi chiều mọi thứ nhẹ nhàng hẳn. Hơn hết, tôi tập trung hơn, mất dần tính xao nhãng mà ai làm việc online mà đặc biệt là tự mình quản mình cũng mắc phải. Cái sự tự do thiêu đốt hết thời gian. Cái tính thuận tiện chiếm mất rất nhiều “đất” trong ngày mà ta không đo đạc được, cứ tưởng ta làm việc hăng say, ai dè, chỉ toàn ngồi mở tab này tab nọ.
=> Tập trung hoàn thành 1 việc mỗi ngày, nên làm vào buổi sáng.
Đây là kinh nghiệm xương máu của bản thân. Check list dài lằng ngoằng là cách nhanh chóng để ta hụt hơi và tự nản. Đừng bao giờ dự liệu, mình sẽ làm việc A 1 tiếng, làm việc B 3 tiếng và sau đó là việc C. Vì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Đừng bao giờ lên kế hoạch quá nhiều. Hoàn thành một việc, sau đó tiếp tục hoàn thành một việc. Bao giờ, ở mỗi thời điểm cũng chỉ làm một việc và nghĩ về việc đó.
Không lên kế hoạch quá chi tiết, quá dài, vì bạn chỉ phí thời gian thôi. Thật luôn. Đúng là ai làm việc khoa học, có list việc hẳn hoi thì sẽ cảm thấy pro hơn thật, nhưng hiếm lắm, mới có người ngày nào cũng làm y bon thời gian biểu. Như ngày xưa trước bàn học lúc nào cũng có một tờ giấy thời gian biểu kín mít, ai cũng viết thật nhiều vào, rồi có bao giờ hoàn thành được đâu. Thường thì thời gian thực luôn dài hơn, và khối lượng việc hoàn thành cũng chỉ 50% là quá nhiều rồi.
Thêm nữa, tôi có nghe được một bài về nguồn cơn của mọi đau khổ ấy, đó chính là SUY NGHĨ. Do con người có suy nghĩ, nên con người mới đau khổ. Và người lớn thường hay bị chứng stress ấy, là do tự mình hành hạ mình quá nhiều. Để cho suy nghĩ dẫn dắt mà cứ tưởng là mình đang thực sự suy nghĩ. Những dự định tương lai, những kỉ niệm trong quá khứ, những ai làm mình buồn, chuyện gì làm mình tức, … toàn những thứ không phải ở thực tế, chiếm dụng hết quỹ thời gian, rồi làm mình đau buồn, lo lắng, rồi cũng lại tự cho rằng là con người thật tuyệt, có thể suy nghĩ được nhiều đến thế :v
=> Mỗi một thời điểm, chỉ làm một việc và nghĩ về một việc duy nhất (việc đang làm).
Ngày xưa, khi còn dở hơi, cứ cố gắng làm thật nhiều, hoặc phải đạt được cái gì ghê gớm lắm, thì mới gọi là ngày có ý nghĩa, ngày làm việc hiệu quả. Rồi cũng tự mình làm mình áp lực, cứ thấy đột phá lớn thì mới cho là thành công. Không hẳn. Thành công cũng tự mỗi người định nghĩa ra thôi. Giờ, hôm nào hoàn thành một việc trong mục 1 ở trên, thì là ngày thành công rồi. Một chuỗi nhỏ sự kiện mới gộp nên một kì tích, một tầm cao, cái mà người ta hay gọi là “sự phát triển” vậy. Sự phát triển là một hành trình chứ đâu phải ai muốn nhảy từ A đến B là có thể phi thân ngay đến đó đâu. Có ngày, chỉ đọc một quyển sách thôi, mà cũng thấy thành công vang dội. Có ngày, sáng ra, dọn dẹp bàn làm việc, lau phòng, chà toilet, nấu một bữa dinh dưỡng, cũng là thành công mỹ mãn rồi.
Chúng mình thích được khen. Nên nếu tự công nhận, thì càng nở mũi. Cũng giống như mấy đứa trẻ, khi được khen, chúng sẽ cố gắng nhiều hơn để được khen thêm nữa. Và rồi, hành động nhỏ, là nhìn nhận sự thành công của mình, sẽ trở thành động lực cho chính mình, phát triển bản thân thêm.
=> Mình phải biết công nhận thành quả của mình, nhỏ to không quan trọng, quan trọng là được công nhận.
Ví dụ như mấy mục ở trên, nếu không có liên quan gì đến mục tiêu nghề nghiệp hay niềm đam mê, thì đáng buồn thật, kiểu như bạn thực sự đặt mục tiêu sai rồi, hoặc bạn chệch khỏi đường ray rồi. Những việc bạn làm, bạn gọi là thành công mỗi ngày đó, chính là dự báo tương lai của bạn. Nếu bạn chọn việc phải thành công mỗi ngày liên quan đến viết lách, chắc sau vài năm, bạn không trở thành nhà văn cũng sẽ trở thành một copywriter. Nếu bạn chọn tập trung vào thiết kế, thì vài năm sau, nếu bạn không trở thành một designer xuất sắc, chí ít bạn cũng sở hữu một bộ sưu tập để đời.
Có mấy lý thuyết, kiểu như, bạn làm gì vào lúc 20:00-22:00 mỗi ngày cho thấy bạn ở tương lai như thế nào. Cũng có người nói, bạn làm gì vào 8:00-10:00 mỗi ngày sẽ quyết định bạn là ai trong 3 năm tới. Cơ bản cũng là, việc làm hôm nay quyết định ngày mai.
=> Việc bạn làm có đang dẫn đến điểm bạn muốn đến?
Cứ thử đi, cũng không tốn phí, cũng chẳng hại gì. Duy trì thử một tuần, bạn sẽ thấy, như đang tự mình hack thời gian vậy. Bạn có thêm rất nhiều thời gian, mà tâm trạng cũng thoải mái cả ngày. Tâm trạng kiểu như ngày nào cũng thành công hết ấy, rất khó diễn tả, chỉ có vui và sướng thôi :v
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến