Tui rất ứa khi phải ngồi đâu đó mà cái tỉ lệ bàn với ghế nó không cân xứng. Và thường không khoái ngồi bàn ghế thấp vì hay đau lưng, đau vai và đau chân nữa. Nên đi quán cà phê nào tui cũng rất cân nhắc, coi qua một lượt các hình ảnh về quán, bàn ghế phù hợp tui mới đi.
Tui không khoái mấy kiểu bàn sắt sơn phết này nọ, mấy cái ghế mỗi lần kéo là ê hết cả răng. Hay như mấy bàn ghế quý tộc, đệm dày, hoa văn các kiểu, khắc chạm này nọ, tui cũng ngồi chơi chút thôi chứ nếu tui phải đọc sách, viết này nọ hay làm việc thì tui không bao giờ chọn mấy chỗ ghế vậy để ngồi.
Tui thích các kiểu bàn gỗ hơn hết. Nhưng không phải bàn ghế gỗ nào cũng giống nhau. Ở Vietnam Republic Coffee, Reddoor hay Chill Corner, ngồi là ngồi đồng ở đó luôn, mà không đau lưng, chứ qua The Coffee House ngồi 20 phút là thấy bực bội bức bối cứ muốn đứng dậy đi. Đúng là gỗ cũng có gỗ this và gỗ that. Cha tui đóng bàn ghế hay lắm, về ngồi sướng hết cả mông. Về nhà ngoài ngủ và ăn ra, thì tui làm việc sung sức hơn nhiều, vì bàn ghế thiết kế vừa tầm tui, ngồi cái không muốn đi. Tui chưa đọc tài liệu nào nói về việc gỗ này gỗ nọ ảnh hưởng tới cảm giác của mỗi người khi ngồi, nhưng tui thấy có rất nhiều nơi bàn ghế cũng y như một vài nơi tui thích, nhưng ngồi vào cái là thấy khác ngay. Lạ thật.
Là một người ngồi làm việc văn phòng chuyên nghiệp, tui nhận thấy tầm quan trọng của bàn ghế với người ngồi. Tui y như bà giám thị hay đi lòng vòng, thấy bạn nào ngồi ghế kéo thấp quá, tay phải với lên thì tui sẽ la. Hay đứa nào ngồi cái ghế cao nhòng, phải khòm xuống cực khổ, tui cũng la. Ngồi làm việc là ngồi 8 tiếng 1 ngày, 22 ngày 1 tháng, 264 ngày 1 năm, tính ra 30 năm là ngồi nhiều dữ lắm, sẽ ảnh hưởng đặc biệt đến cột sống, vai và tay. Mẹ tui ngồi may từ hồi còn con gái cho tới giờ, mấy chục năm ròng rã, còng queo cả xương sống, mỗi lần sờ mấy đốt sống thấy nó chẳng thẳng hàng với nhau gì cả, mới thấy cái ngồi quan trọng làm sao.
Tui hay nhắc nhở mọi người: ngồi thẳng lưng lên. Ngồi 20-30 phút phải đứng dậy đi uống nước, vặn vẹo eo ót các kiểu rồi làm tiếp. Mà ít đứa nghe lắm, có đứa ngồi từ sáng tới trưa, khi nào mắc tè mới đứng dậy thôi, ờ không nghe tui đi, mai mốt đau mới biết sợ.
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến