Chúng , và tôi

Sẽ có một giai đoạn mà bạn gọi đó là burn out. Khi bạn bị kiệt sức hoàn toàn, từ cơ thể đến trí não. Bạn luôn cảm thấy bản thân bị ngược đãi, luôn cảm thấy u uất và khó chịu cùng cực. 

Không phải vì bạn là người tiêu cực hay sống không có mục tiêu và kế hoạch. Không phải vì bạn cô đơn hay bị ức hiếp. Chỉ là một khoảng thời gian dài phải chống chọi với quá nhiều thứ, cả bên ngoài và bên trong, lúc mà cảm xúc thực sự trỗi dậy, ngã quật bạn, thì bạn chỉ còn cách nằm úp trên nền gạch cứng xám lạnh. 

Hồi trước, tôi chỉ thường nằm ngủ một giấc là các cảm giác đó sẽ bốc hơi. Hoặc tôi chỉ uống một hai lon bia, ăn một que kem ngon, thì trạng thái đó cũng lập tức bị nuốt trôi xuống. 

Rồi tôi thấy chúng lớn dần …

Tôi chọn các liệu pháp chữa lành từ bên trong và thực hành từ bên ngoài. Tập luyện và thiền cũng không giúp được tôi nhiều nữa. Giai đoạn trước thì có, bây giờ có vẻ chúng đã gai góc hơn và cần tôi nhiều hơn cái tôi có thể cho. Tôi thấy có lỗi khi đã chọn các liệu pháp khi cần và bỏ đi ngay sau khi hết cần.

Đó không phải là một cách hay cho bản thân trong một giai đoạn dài, đặc biệt là giai đoạn khó khăn. Như khi bạn bệnh, bạn uống thuốc. Lần bệnh sau, bạn cần thuốc nặng đô hơn. Và khi nào bạn mới không còn phụ thuộc vào thuốc? 

Tôi học cách chớp mắt một cái hoặc hít một hơi là cảm giác khó chịu bị búng bay. Tôi chọn cách dằn chúng xuống dưới sâu, sâu đến mức chúng không thể làm phiền tôi khi tôi làm việc, khi tôi có nhiều mối bận tâm, sâu đến mức mỗi khi chúng trỗi dậy, chúng lại mạnh hơn và cuồng bạo hơn, mỗi nhát chúng cứa vào hay quét qua, đều để lại những vết sâu hoáy tận thẳm sâu bên trong. 

Tôi cũng học cách có chúng làm bạn. Tôi vẫn tỉnh thức hiểu rằng chúng luôn tồn tại và mấy ngày này chúng song hành với tôi, thường trực mỗi khi tôi ngồi hay tôi nằm. Tôi vẫn chấp nhận chúng phải luôn tồn tại và tôi vẫn biết nó ở đó, và tôi vẫn ở đây, để nhanh chóng hoàn thành những bước nhỏ trong giai đoạn tái cấu trúc nhiều thứ. Nhưng chúng cũng đâu dễ để tôi yên. Càng làm ngơ chúng càng níu kéo. Càng tập trung chúng càng xâm lấn. Càng đẩy lên cao chúng càng tìm cách dìm xuống. 

Tôi thường không chọn cách yếu đuối hay từ bỏ. Và tôi sẽ không. Vì tôi đã chọn và tôi phải làm cho bằng được. Tôi cũng biết mình sẽ tìm ra cách để nuông chiều chúng, nhìn ngắm chúng và yêu thương chúng – vì chúng cũng là chính tôi. 

Sau cuối,

Nếu không có thì lấy gì để đốt?

Quá trình này sẽ tái sinh một “bạn” mạnh mẽ hay sẽ thiêu rụi?

Các bài viết khác:

Like fanpage để cập nhật khi có bài mới


This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

Copyright 2024 © Kiều Hải Yến