Đã hơn 6 tháng qua, không một lần ngồi xuống nghiêm túc, trong một không gian tĩnh lặng, lòng cũng nhẹ nhàng, chỉ có mình và suy nghĩ của mình.
Đã hơn 6 tháng qua, không một lần viết xuống những ý nghĩ, những hình ảnh, những kinh nghiệm và một mớ bòng bong trong lòng.
Nhân một tối sau rất nhiều tối ngủ sớm, ngồi lặng lẽ, bật thêm một chiếc đèn, pha thêm một tách trà, không bật một bản nhạc nào, chỉ ngồi nghe âm thanh rè rè từ chiếc quạt tản nhiệt, và tiếng gõ lộc cộc xuống bàn phím đã mòn. Ngồi đây, viết ra cho bằng hết, những ngày tháng qua, những thanh âm trong tâm tưởng, những nỗi khó khăn chính bản thân cũng không muốn nhìn nhận.
Đợt rồi, công ty tổ chức một chuyến du lịch ngắn ngày, đưa cả team cùng đi nghỉ dưỡng. Nghỉ dưỡng đúng chất, chỉ có ăn rồi lại nằm, tham quan rất ít, ai cũng muốn nhốt mình trong phòng, hoặc ngồi thật gần biển, hoặc ngồi thật cao, nhìn xuống dòng người im ắng bước. Sau khi trở về Sài Gòn, bạn mình bảo, lâu lâu mình cùng nhau làm một chuyến đi biển đi, vừa về thì chợt nhận ra mình thích biển quá. Ngồi trước biển, vài cái phẩy tay của gió thôi, mà bao nhiêu nặng nhọc, bay đi mất. Mình ừ, đi thì đi, cơ thể mình, tâm trí mình, dạo này cũng đã cực khổ nhiều rồi.
Rồi bàn tiếp chuyện công ty. Người ta nhìn nhận thành công của công ty qua con số kìa, qua các chỉ số tăng trưởng, sự hài lòng của khách hàng, sự lớn mạnh của thương hiệu, còn mình, cũng thế :v nhưng mình luôn nhìn về những lần mình cùng team đi chơi, những lúc mình lắng nghe họ tâm sự, và những khi mình bên họ lúc họ cần. Ba năm trước, mình cùng đi du lịch với công ty của bạn, ba năm sau từ không có gì, đúng nghĩa không có xu dính túi, đã đưa được team đi chơi rồi này, chi trả 100% cho một team 7 người trong 4 ngày là một cột mốc.
Năm sau, và những năm sau nữa, mình sẽ cùng họ ra nước ngoài, cùng nhau có nhiều chuyến đi hơn, cùng nhau có nhiều kỉ niệm hơn.
Đi chơi về rồi, nhiều dự định lại trỗi dậy, lại vẽ ra nhiều nhiều thứ, note rất dài trên google keep.
Thở dài
Chiều nay, khi đi ăn, bàn tay mình run đến không cầm nỗi cái muỗng, đôi đũa. Mình rất sợ.
Thực sự, hai tháng nay, người muốn làm rất nhiều việc, nhưng khi thì đau cái lưng, lúc lại đau cái chân. Toàn thân hay run rẩy, tim lại thích đập nhanh.
Hài cái là khi người ta yếu đi, cái đầu lại suy nghĩ rất nhiều, muốn làm này làm kia, muốn expand nhiều thứ. Thế là quyết tâm ăn uống dưỡng sức. Hài thật là hài khi chỉ ăn uống ra trò, chịu khó cảm nhận cơ thể khi cơ thể mệt mỏi đi. Kiểu như tới hạn rồi, giờ phải tìm cách ngoi lên, chứ thật ra đối đãi với bản thân như một công cụ. Mình ghét kiểu này, mà mình hình như đang như vậy. Muốn chữa lành cổ máy này để vận hành tiếp bao nhiêu thứ phía trước. Suy nghĩ ích kỉ quá, hèn gì cơ thể mãi không chịu khỏe.
Giờ mình sẽ viết tiếp quyển sách, viết mãi viết mãi mà chưa xong. Những đêm thế này, cầu cho những bình yên ở lại, mong cho những ý tưởng neo lại, những con chữ sẽ tròn đầy, và những điều muốn chia sẻ sẽ được chia sẻ.
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến