Nghiện mà không nghiện

Trong lúc chiên cơm ăn tối, tui phát hiện ra tui không có cái sở thích gì mà tui phát nghiện lên vì nó cả, dù tui có nhiều sở thích, chỉ là không thích cái nào quá nhiều. 

Hồi mấy năm trước, tui hay viết lên Facebook là sau 30 tuổi, chỉ nấu ăn thôi, ở nhà nấu ăn rồi đi chợ mua rau quả rồi lại vòng về nhà nấu tiếp. Nếu tui xây nhà thì tui chắc cú xây cái nhà bếp bự hoành tráng nhất và lôi về tỉ thứ cho bếp núc. Nhưng cái mộng đó mới đi được 1-2 năm rồi chấm dứt luôn. Hồi đầu, tui bắt đầu đi mua chén dĩa gốm. Tui mê sưu tầm mấy cái đó. Tui sẽ dive into và bươi cho ra những cái nào có hoạ tiết và màu sắc thú dzị. Rồi về chất đầy nhà. Sau này tui cho bớt, và tui làm bể bớt. Tui còn lôi về cái máy ép trái cây rau củ đa năng mà tui chỉ gọt, ép và chụp hình sống ảo. Xong phần còn lại tất nhiên người còn lại sẽ phải làm – là phần dọn dẹp đống vỏ, hạt, bã sau khi ép và rửa ráy cái máy ép cả chục bộ phận phải tháo rời rồi lắp lại. 

Bây giờ công việc cuốn tui đi lúc nào không hay, con người đầu bếp trong tui đã biến mất dù ngày ngày vẫn còn nấu ăn. Tui chỉ mong nấu món nào thật nhanh, chứ không có ham mê đọc bí kíp nấu ăn ngon trong Chuyện của bếp hay nửa đêm nằm coi chảy nước miếng cái app Tasty họ nấu cả ngàn món. 

Ngoài việc nấu ăn, tui còn thích cà phê, bia, sách, phim ảnh, du lịch và cả ngàn thứ khác. Nhưng cái nào cũng xếp sau … công việc. Chắc là tui mê việc nhất, hoặc là tui không mê gì quá nên chỉ làm việc. Tui cũng có từng mơ trở thành nhà văn các kiểu, cũng viết lách nhiều, rồi sau đó cũng vì nhiều bận chạy việc sút quần mà quên luôn mấy chủ đề hay mấy đoạn mình viết dở. Mở ra thì hết nhớ lúc đó mình muốn viết gì hay lắm mà giờ đọc lại chẳng hiểu, nên thôi, file nháp cứ mãi nằm trong folder nháp. Sau này tui hay viết dạng note ý là chính, ít thành văn vẻ, câu cú. Nhiều người đọc vào nói tui viết lục cục, không liên kết. Người thì khô quéo thì văn nó cũng vậy, lãng mạn dẫn dắt gì tầm này nữa. Mà nay tui phải tập viết lại, bởi cái suy nghĩ và cuộc sống của mình nó cũng ảnh hưởng tới văn mình nhiều lắm và ngược lại. Tui không thể sống còng queo và văn tui cũng không thể như táo bón. Nên giờ tui sẽ cố gắng dành mỗi ngày một chút để luyện. 

Quay lại với chuyện nghiện cái này cái kia. Không nghiện cái gì thì đỡ tốn kém và đỡ … mệt. Như tui cũng coi gameshow, cũng chờ ra tập mới, coi tiểu sử từng người, follow từng page, … xong tui bỏ ngang. Tui hay coi phim chưởng, có phim 60-70 tập, tưởng là tui sẽ miệt mài mê mệt, tại 2 đêm đầu tui sẽ thức khuya để coi … tua, mỗi đêm chục tập, rồi tự dưng thấy không nên coi nữa, là không coi nữa. Tui tự thắng tui lại khá hay. 

Tui cứ thích nhiều thứ nhưng tui không quá thích, không buộc phải mua được cái này, ăn được cái kia, đến được nơi nọ. Nhưng mà tui thích tìm hiểu cái mới lắm. Hễ bắt được keyword nào hay là tui sẽ research dữ thần luôn, ngày qua ngày, xong rồi tui bỏ phế, … lại vì công việc. Tui không có cố tình lấy công việc ra làm cái cớ đâu, nhưng thật là vậy đó công việc à. Tui rất dễ thích nghi và dễ suy nghĩ theo hướng khác để thích nghi. Mà như vậy cũng đồng nghĩa là tui sẽ biết nhiều, chứ không biết sâu, dễ thành cái cơi đựng trầu mà tui đó giờ có bao giờ ăn trầu, nên có khi nào tui sẽ thành cái ly cà phê không chời.

Các bài viết khác:

Like fanpage để cập nhật khi có bài mới


This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

Copyright 2024 © Kiều Hải Yến