Sáng cuối tuần, đầu 2021, tôi có lịch Mentoring. Tôi đến sớm. Anh nhắn tin: lát về, có thời gian, ngồi với anh 1 chút!
Trưa tôi quay về văn phòng, anh đã ngồi chờ sẵn ở đó. Tôi ngồi xuống ghế lười, kế bên anh. Nghe lòng mình vừa lỗi nhịp, đau như 1 dòng điện chạy mạnh ngang, sắp hất đi sự tỉnh táo của tôi qua 1 bên, chỉ chừa lại 1 ánh mắt vô hồn.
Hai con người, đã ở cạnh nhau từ những ngày đầu, đã cùng nhau trải qua vô vàn điều khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua, và giờ, ngồi cạnh nhau, như 2 người lạ.
Tôi chưa nói gì, đã chảy nước mắt. Bởi, người ngồi cạnh, vẫn còn là người tôi biết là, tôi luôn yêu, và tình yêu đó chưa từng dừng lại, dù nó không còn ý nghĩa gì nữa, bởi mọi thứ, đã là muộn màng.
Và đó là lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thực sự cảm nhận được, anh ngồi với tôi và chỉ với tôi mà không phải là với suy nghĩ riêng trong đầu (tất nhiên luôn là công việc).
Và đó cũng là lần đầu tiên sau khi chúng tôi đồng ý quyết định chia tay của tôi, và chúng tôi lấy lại được sự bình tĩnh sau rất nhiều đau đớn, giằng xé từ bên trong.
Chúng tôi đã có cùng giấc mơ, và đã luôn cùng một giấc mơ. Xây dựng một sự nghiệp, một sứ mệnh cùng nhau. Từ hai bàn tay trắng, và một khát khao sống trọn vẹn.
Thật màu nhiệm khi có thể cân bằng giữa tình cảm và công việc. Đó là 9 năm bên nhau, hay 9 năm cả hai cùng ở bên cạnh công việc. Thật khó định nghĩa, cái nào là cái nào.
Khởi nghiệp cùng nhau và yêu nhau, là dễ, cũng là khó.
Dễ khi tôi thấu hiểu anh ấy như cách tôi thấu hiểu mọi ngóc ngách trong công việc của mình, và mọi ngóc ngách trong con người tôi. Dễ khi tôi thấu hiểu anh cần gì, muốn gì khi anh chỉ thở một tiếng. Dễ khi tôi đã yêu vô điều kiện. Dễ khi tôi đã chấp nhận mọi phần đẹp đẽ và xấu xí trong tôi và trong anh. Dễ khi mục tiêu lớn hơn vẫn là mục tiêu ưu tiên hàng đầu, là sự nghiệp.
Nhưng đồng thời, đó cũng là cái khó. Nó biến mối quan hệ trở thành mối quan hệ đồng nhất giữa các vai trò: người yêu, người đồng đội, người hướng dẫn, người đồng sự, trở thành 1. Và đôi khi tách các vai trò ra, tôi thấy hụt hẫng (mặc dù tôi cũng ngầm đồng thuận chọn lựa đồng nhất).
Tất nhiên, khi một khía cạnh phát triển quá cao và quá chú tâm so với các khía cạnh khác, thì các khía cạnh khác sẽ phải bị lu mờ. Ai cũng vậy. Lúc nào cũng vậy. Thời nào cũng vậy.
Một giai đoạn dài, chống chọi với cái bị lu mờ quá nhiều, tôi quyết định không ở trong mối quan hệ yêu đương nữa, chỉ giữ lại mối quan hệ bạn bè, đồng sự, hướng dẫn. Thật may mắn vì tôi sống lý trí, và tách bạch mọi khía cạnh. Và điều đó làm anh sực tỉnh, như người vừa tỉnh cơn mơ. Tôi đã luôn là điều hiển nhiên nay trở thành một điều không còn có sẵn. Chợt phát hiện, tôi ít khi được hiểu, cảm giác, sở thích, suy nghĩ. Tôi thực sự xa lạ khi tôi không còn yêu vô điều kiện. Tôi thực sự quá khác với những gì chúng tôi đã từng nhìn về nhau sau 9 năm.
Tôi có một giai đoạn sa ngã. Tôi tự ngã và chỉ muốn chìm chứ không muốn đứng dậy. Hàng đêm hàng đêm, rượu, bia, màn đêm, nước mắt, ác mộng và áp lực. Hàng ngày hàng ngày tránh gặp mặt, tránh nhìn vào anh, tránh để mình suy nghĩ bằng cách làm việc quần quật. Tôi rơi vào con người mà tôi đã từng ghét. Tôi đã để cảm xúc lấn át. Tôi đã yếu mềm.
Anh hỏi: có phải em ghét anh nên luôn tìm cách tránh mặt anh?
Tôi sợ khi nhìn thấy anh, phản xạ vô điều kiện của tôi là quan tâm anh. Điều càng đau hơn ghét một ai đó. Là không ngừng yêu người đó, đồng thời muốn rời bỏ người đó.
Cuộc sống là chuỗi lựa chọn, và bạn đã chọn, có thể đúng, có thể sai, nhưng luôn cần trách nhiệm và sự can đảm. Ở bên cạnh nhau là lựa chọn, rời ra xa nhau là lựa chọn, và không có sự đổ lỗi.
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến