Khi càng đi qua thời gian thêm một chút một chút, tôi lại càng trầm lặng hơn. Tôi trước giờ luôn ở vai trò người nghe nhiều hơn người nói, và khi nói cũng chỉ nói trọng tâm. Tôi không có dịp rèn luyện khả năng nói thao thao bất tuyệt hoặc nói một cách hoa mỹ, kể một câu chuyện đủ cuốn hút mà không nhảy bổ vào những ý chính của câu chuyện.
Tôi giỏi ở vai trò lắng nghe. Tôi có thể ngồi nghe những câu chuyện của bất kì ai, kể về bất kì điều gì và giữ được tâm thế “hiện diện” thật tốt. Tôi có thể như trải qua câu chuyện của họ cùng với họ. Với mức độ thẩm thấu như miếng bọt biển, tôi tình cờ trở thành người được rất nhiều người chia sẻ câu chuyện.
Nhưng sự trầm lặng của tôi chỉ thực sự đến vào giai đoạn hiện tại, khi tâm trí tôi quá xao động và căng thẳng, cùng với giai đoạn kinh tế suy thoái chung, không thể ngồi yên một chỗ và cột tâm trí lại cho yên ổn.
Một sự tình cờ, tôi thấy quyển Thuật tư tưởng của Thu Giang Nguyễn Duy Cần và cầm lên đọc. Chắc cũng gần 10 năm mới đọc lại, lại chính là cái mà tôi đang tìm kiếm trong đúng lúc này.
Sự tĩnh lặng, điềm đạm, lại một lần nữa được mài dũa.
Có việc thì làm. Không có việc thì không làm. Một câu tưởng chừng như đơn giản nhưng lại tác động hoàn toàn đến tôi của những ngày này.
Tôi không còn khó chịu, táy máy, sợ cảm giác ngồi không, tâm trí không còn bị chia mảnh, lúc nào cũng như một guồng máy bận rộn đến kiệt sức trong lo lắng, bồn chồn.
Đi đứng khoan thai hơn, động tác nhẹ nhàng thoải mái hơn. Đầu óc tĩnh hơn. Tập trung hơn.
Sự tập trung trong mỗi việc và tập trung trong mỗi không-việc giúp tôi cân bằng tâm trạng, sự vốn ở ngoài, tôi lại rước vào thân để lo, nay đã được gạn bỏ bớt ít nhiều.
Cần nói thì nói. Không cần nói thì nên giữ lại lời. Tôi vốn cho rằng mình ít nói, nay lại thấy thừa thêm. Tôi cố gắng nghĩ và hiểu mình đang nói gì. Kiềm chế những câu nói vô độ, suồng sã, gây khó chịu cho người khác.
Quan sát thấy hàng ngày, tôi nói trọng tâm hơn, và suy nghĩ cũng dựa vào đó mà gọn gàng, tinh chỉnh hơn. Từ trong sự tiết chế, những thứ hay ho lại chớm nở.
Cần viết thì viết. Không viết những gì chưa đủ mạnh, đủ cần để viết. Sự viết cũng thế. Tôi gõ máy nhanh, lại thích viết. Nhưng sau nhiều lần tự viết để tranh luận, để châm biếm, để lấy lòng, tôi lại xoá bớt, lược bớt. Không gây nhiễu loạn thêm, không tiếp thêm thức ăn giải trí vô bổ cho tâm hồn. Khi cần bớt, phải bớt tới triệt để. Để trong sự tận cùng đó, những thứ mới mẻ và tinh khiết sẽ nở ra.
Một người trầm lặng có khả năng bắt bản thân kỉ luật hơn. Tắt bớt những suy nghĩ bâng quơ, không để phút giây lơ đễnh, cắt cơn những món ăn tinh thần vô bổ và những trò cơ thể khiến ta phải làm theo.
Khi ta phải quy phục chính ta, ta trở nên mạnh hơn. Cái mạnh bên trong được rèn luyện đến đủ, sẽ không còn sợ cái bên ngoài.
Một bài tự nhắc nhở bản thân.
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến