Dạo gần đây, tư duy có nhiều thay đổi, công việc có nhiều tiến triển, mục tiêu có nhiều đủ để nằm mơ cũng thấy đang đi lối này, khám phá lối kia. Ít viết nhưng không có nghĩa là để mình cứng còng những ngón tay và khô cằn những con chữ. Có rất nhiều hình ảnh, quan sát được hàng ngày, có khi ghi vội vào note, cả tháng sau mới ngồi lật lật lại đọc.
Bài viết này viết năm ngoái, rồi lưu nháp, quên hẳn. Hôm nay nhớ lại, mở ra viết tiếp, dù ý của cả bài, chắc đã thay đổi tần tật, vì tư tưởng đã khác.
Một trong những hình ảnh muốn nhắc là hình ảnh anh bảo vệ ngồi đọc một quyển sách, tranh thủ lúc vắng khách vào ra, là một hình ảnh đẹp khiến tôi mãi miết nhớ.
Nhớ hôm đó, tôi đi uống trà với mấy người bạn. Anh bảo vệ trông nhỏ con, cũng còn khá trẻ (nhìn trẻ trâu ấy), vậy mà cầm quyển sách tôi chưa dám đọc, đọc quá nửa. Đọc hăng say, lúc tôi bước ra, đưa thẻ, còn chưa chịu đứng dậy dắt xe ra.
Quyển sách đặt trên mấy hòn đá, trời hơi nắng, anh bảo vệ nhỏ thó, đen thui, chăm chú đọc.
Cũng chưa có gì đáng nói, cho đến một hôm, bạn tôi truyền cho cái tư tưởng mới. Tại sao mọi người lại không thích đọc sách? Bởi vì chúng ta không được dạy cho tình yêu tìm hiểu kiến thức mới. Chúng ta không hiểu rằng, đọc sách là một thói quen bình thường thôi, ai cũng có thể đọc. Chúng ta chỉ thấy mọt sách mới đọc sách, doanh nhân mới đọc sách, học sinh mới đọc sách, sinh viên có khi chẳng bao giờ đọc sách, … thì những người lao động chân tay hay không làm trong lĩnh vực sáng tạo hay giảng dạy, đọc sách để làm gì!
Có một ai đó từng nói, một người 1 ngày không giở sách thì thấy bớt sáng sủa, 1 tuần không cầm đến sách thì thấy mụ mị và 1 tháng không đụng đến sách thì thấy cục súc hẳn.
Còn chúng ta? Có bao nhiêu lý do để không phải đọc sách?
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến