Cà phê là một thức uống thiêng liêng

Cà phê là một thức uống thiêng liêng, mỗi tách cà phê là một bài nguyện chú và quy trình pha 1 tách cà phê là 1 lễ nghi

Tôi đến với cà phê từ năm 2013. Lúc đó specialty coffee còn là một khái niệm xa lạ. Tôi mỗi cuối tuần đều ngồi ở Shin 13 Nguyễn Thiệp đều như vắt tranh. Tiếp đến cơ duyên team có làm một dự án website cho Vietnam Coffee Republic, tôi bắt đầu có nơi yêu thích mới. 

Tôi bắt đầu tìm hiểu về cà phê, và đi đến mọi quán có thức uống cà phê đúng nghĩa. Ngày trước, mỗi lần đi Đà Lạt là phải đến Là Việt đầu tiên và thêm tối thiểu 1 lần nữa trước khi về. Kể từ Là Việt có chi nhánh ở Sài Gòn thì lại lười đi. 

Bây giờ thì các quán cà phê ngon mọc lên như nấm. Đâu đâu cũng có máy rang xay, cũng có pha thủ công và pha máy ngon lành. Nhưng không phải ở đâu cũng tạo cho tôi cảm giác tốt khi đi. 

Một quán cà phê specialty đúng điệu theo tôi là ít, còn quán cà phê nhưng không có cà phê ngon, chỉ để sống ảo thì đầy. Với tôi thì đó sẽ là một quán: 

Menu đơn giản, chỉ có cà phê, một vài loại nước ép và hết. Không có thức uống soda, đá xay, kem cheese lòng vòng. Tập trung duy nhất vào thức uống đặc biệt – cà phê, là đủ. 

Có người pha chế am hiểu mỗi tách cà phê. Mỗi hạt cà phê. Mỗi mẻ rang xay. Người làm cà phê chú tâm trong phòng, theo dõi, ghi chép, cupping, chỉnh sửa. 

Có những người yêu cà phê, đôi mắt sáng rỡ và kể cho tôi nghe về cà phê hơn 2 tiếng đồng hồ không dứt, về cách người đó tái gây dựng những giống cây cà phê đã mất gốc, gìn giữ công việc cho những người canh tác hay cải tạo đất đai cho thế hệ cà phê tiếp theo. 

Cà phê cần được yêu, hiểu, nâng niu và thưởng thức đúng nghĩa. Đừng pha tạp. Đừng tuỳ ý thêm này bớt kia. 

Hồi trước, tìm quán có hạt ngon, rang xịn, anh pha chế đẹp trai : )) là khó. Bây giờ hạt ngon dễ tìm hơn. Mua về cũng dễ. Tự pha cũng có thể dễ có tách thức uống ngon lành cho chính mình. Tiêu chuẩn bây giờ của tôi cũng khác. Nó còn là không gian và loại ngôn ngữ mà người chủ quán muốn truyền đạt đến khách hàng. 

Sẽ là một nơi đẹp như tranh. Bức tường, lối đi, cây xanh hay thậm chí là màu sắc của chiếc ghế. Ngồi ở đó nửa buổi tự dưng người mình đẹp lên hẳn. Nhìn mặt thật trí thức và thánh thiện. Cà phê được đựng trong những chiếc ly mỏng, nhẹ, trong suốt. 

Đó là nơi tôi sẽ ngồi một mình trong 1 góc ánh sáng vừa đủ để chỉ thưởng thức cà phê mà không làm phiền đến ai, cũng không bị ai ảnh hưởng bởi âm thanh bấm điện thoại, gõ máy hay thậm chí là trò chuyện. 

Hoặc một nơi tôi đến vào sáng sớm, ngồi bên ngoài mái hiên, đọc sách và nhâm nhi cà phê. Trời có nắng hay mưa, mái hiên đó cũng chỉ mát mẻ và sáng choang vừa đủ, không cần quạt máy hay mái che. Tôi đã chỉ nhiều bạn bè đến tận hưởng không gian ở đó, ai cũng thích mê. 

Cũng có thể là một quán trên chung cư cổ, lối đi đôi khi sẽ nghe mùi chua cứt mèo, hay vòng vèo nhỏ xíu lối đi chỉ đi vừa 1 người. Quán không có view sang chảnh cũng không có không gian thoáng đãng, chỉ có độc 1 ô cửa sổ nhìn sang tán cây phượng lá rụng như mưa mỗi khi gió phớt qua. Ngồi đó đọc sách, viết vẽ gì cũng thấy rõ ràng nghe được lòng mình, con chữ đang lướt trong đầu, ý tưởng đang nảy nở, hay là tiếng máy xay cà phê rồ rồ rồi ngắt quãng. Không có gì ngoài mình và mình. 

Và thanh âm ồn ào náo nhiệt cộng hưởng với rất nhiều mùi hương lẫn vào nhau ở một quán trung tâm. Nhiều ngôn ngữ từ nhiều quốc gia, nhiều gương mặt lạ có quen có, có khói thuốc, có nước hoa, có mùi mưa rơi xuống thềm và bốc lên khỏi mặt đất, có mùi người, có mùi tiền, có mùi drama, … thanh âm xen lẫn hoặc lấn át. Hương thơm khi nồng nàn khi thoang thoảng. Cà phê thì đưa mùi nhè nhẹ. 

Tôi dần chọn quán để đi theo mục đích của mình. Đi công việc, đi gặp khách, đi với bạn bè, đi một mình, … hay theo thời gian trong ngày. Buổi sáng buổi chiều buổi tối. Mỗi quán đẹp một kiểu vào một buổi nhất định. Và theo mùa nữa. Nhìn bề ngoài tôi lạnh lẽo thế thôi chớ con mắt cũng có thể tạm gọi là biết nhìn ngắm và hưởng thụ cái đẹp. 

Cà phê (ngon) vẫn luôn là thức uống yêu thích nhất. Nên đi du lịch nơi nào, tôi cũng tìm đến những quán có cà phê ngon, cảm nhận sự khác biệt trong mỗi người pha chế. Có những quán ruột, hầu như tuần nào cũng ghé (tôi biết tiền của tôi đi đâu cả rồi). Cũng có những quán đi một lần và … họ đóng cửa rồi, không có dịp ghé lại lần thứ hai. Như là một duyên lành, khi được uống một tách cà phê ngon, hội tụ rất nhiều thứ, có khi không bao giờ được thưởng thức lại, nên thành ra rất trân quý.

Các bài viết khác:

Like fanpage để cập nhật khi có bài mới


This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

Copyright 2024 © Kiều Hải Yến