Our conversation – what is worth sharing (2) – cái tâm quân bình

Tôi yêu cuối tuần. Bởi vì tôi và chồng tôi lại có thời gian thong thả để trò chuyện thật sâu sắc. Sống “tranh thủ” trong tuần và chậm rãi vào cuối tuần. 

Tuần này, chúng tôi nói nhiều về cái tâm quân bình. 

Một trạng thái quân bình ở trong tâm, không quá vui khi đạt một điều gì đó và cũng không buồn bã ủ rũ khi không đạt được một điều gì đó. Thắng  không kêu, bại không nản. Cái mà người ta nói ra rả,  nhưng chỉ khi mình “đạt” mình “có” thì nó  mới thực sự thuộc về mình. Và qua nhiều lần “đạt” về nó, thì tôi nghĩ chúng tôi đang “có” nó trong hiện tại. Hay như Đen Vâu hát “tâm tư không giấu không vùi, bình yên là lúc lòng không sầu không vui”. 

Cái tâm quân bình như một chiếc phao, dù nước biển có dâng cao hay êm ả, chiếc phao vẫn nổi, vẫn lướt trên mặt biển. Cái tâm quân bình như một con lắc, dù bị tác động,  đu đưa, thì vẫn quay về điểm quân bình. 

Cái tâm quân bình, nhận thức rõ ràng bản thân, đang làm gì, đang nghĩ gì, đang muốn gì. 

Khi quan sát cách chúng tôi phản hồi người kia khi được feedback hoặc nói gì đó khiến cái bản ngã của mình gợn lên khó chịu. Tôi và chồng tôi dần thấy cách chúng tôi giao tiếp hiệu quả hơn, bớt đi những lớp cảm xúc như ngày xưa và sự tưởng tượng đẩy tình huống đi xa hơn là chúng đang là. 

Chúng tôi gật gù là mình đã hiểu được đối phương, cái mà đối phương thực sự muốn truyền đạt. Thỉnh thoảng tôi sẽ cười phá lên sau khi nhớ lại cách mà tôi sẽ phản hồi chồng mình trong tình huống tương tự, hoặc khi chồng tôi nhại lại cách tôi sẽ phản hồi khi xưa. Dạo này, thực sự là giao tiếp giữa hai tâm hồn có chút trưởng thành hơn. 

Dạo này thứ mà tôi “muốn thực sự rõ ràng” thì nó đang ít đi. Vì những “muốn mơ hồ” nó đang biến mất dần. Một phần vì tôi không lướt mạng xã hội nữa. Đã không còn nhìn thấy thành quả của người khác như mong muốn của mình kiểu “có cũng hay” nữa. Một phần vì tôi đang muốn tập trung vào những thứ thực sự tạo ra giá trị hơn là những sự phù phiếm mà tôi đang không có nhiều thời gian như trước. Nên những điều thực sự muốn, nó cần phải được làm ngay. 

Tôi tình cờ đọc được Threads của một người bạn, không chia sẻ trên các mạng xã hội khác, thì ra đang share trên Threads khá thường xuyên. Người bạn này quay về với việc build up giá trị nội tại của bản thân sau thời gian tự ti vì không biết nếu nói về một thứ giỏi thì sẽ nói gì. Tập trung vào bản thân, nuôi nấng những sở thích và giấc mơ khi còn bé, luyện tập đều đặn, tạo thói quen mới, duy trì nó trong vài năm gần đây. Tôi thấy trái tim mình mỉm cười trong khoảnh khắc đó. Bởi vì tôi cảm thấy hạnh phúc thay cho bạn mình. Và tôi thấy việc bắt đầu những thứ mới, từ đầu, ở thời điểm nào cũng đều tốt cả, quan trọng là bắt đầu và cam kết. 

Không vội vàng mà không lười biếng. Không quá hào hứng hôm nay để rồi ngày mai cạn kiệt. Không chỉ hoàn thành hôm nay mà phải làm ngày mai, ngày mốt, và những ngày kế nữa. Cảm ơn người bạn đã tiếp thêm động lực cho những thói quen mới của tôi, kéo tay tôi đứng dậy và đi. 

Chồng tôi hay nói “bước ra đến cửa đi, rồi sẽ thấy. Đừng chỉ ngồi ở nhà rồi nghĩ ngợi sâu xa”. Bước ra tới cửa đi, bắt đầu đi, rồi sẽ thấy trời cao đất rộng. Hãy đi đi, như Ngọt đã hát “chân trước chân sau, cứ đi thôi mà. Đến khi một hôm ngoái lại, thấy sao nhà xa”. Đi như đoàn người đi trong tuyết, mỗi ngày đều đặn 20km, trong Good to great, nghĩa là đều đặn, kiên trì, sau khi đã xác định cái đích đến, thì sẽ đến. 

Cái tâm quân bình giúp tôi không còn nhìn mãi về con đường đi của người khác. Cái tâm tôi lúc này hướng về con đường của tôi. Chồng tôi thì “thấy con đường đang đi sáng hẳn, khi đèn xe không còn pha sang những con đường bên cạnh”. Chồng tôi chấp nhận “người trung bình”, và thấy cách để một người trung bình có thể chiến thắng  và thành công ở trong cuộc đời của họ một cách rõ ràng hơn. Tôi thường vui lây cho những niềm vui và thành công của người khác hơn là nhìn họ để bản thân tự ti hơn. 

Một câu chuyện khác, tôi đọc được mấy ngày nay, khi mọi người share nhau album một cụ bà tầm ngoài 60, đang miệt mài học. Mọi người nói, sẽ cố gắng làm việc, để đến lúc già, có thể đi học thêm cái mới. Nhưng tại sao lại chờ đến 60, để học cái mới trong khi có thể học ngay bây giờ? Tôi mới ngoài ba mươi, nếu từ đây tôi đã học, thì đến 70 tuổi, tôi đã học được 40 năm rồi. Và với khoảng thời gian 40 năm đó, một cách đều đặn, mỗi ngày 1-2 giờ đồng hồ, cũng đủ cho tôi trở thành expert tối thiểu 2 lĩnh vực mới. Tại sao không phải là bây giờ? 

Vậy nên, những ý định của tôi từ năm nào, sẽ bắt đầu từ hôm nay. Mỗi ngày, một chút, chú kiến nhỏ mang thức ăn về đầy tổ. Giống như chúng tôi tạo quỹ “Brian đi học” vậy. Từng chút từng chút một, mỗi tháng. 

Đơn giản nhưng không dễ dàng. Ý định này cũng như bao ý định khác và cũng như bao người với nhiều sáng kiến, nhiều ý tưởng, thấy cái nào cũng hay, ở thời điểm mình được nảy ra hoặc được tạo cảm hứng cho. Nhưng rồi, chỉ khởi động được một tí, lại xếp vào góc, hoặc lãng quên ngay khi có việc gấp gáp đến. 

Hôm trước tôi có gặp lại một đồng nghiệp cũ, một người em. Em kể là em đi học make up cá nhân và đi tập gym.  Rồi nói sự khác nhau giữa em và bạn em. Bạn em thì hôm nay nói đi học bằng lái là hôm sau đã đi đăng ký. Còn em thì phải ngồi search  rất nhiều trung  tâm,  so sánh tới lui mới quyết định bên nào. Em nhận ra, là chọn một bên rồi học thôi, đi  học đi, rồi mới biết, chứ ngồi lựa tới khi nào. 

Như vậy đó. Với những điều mình đã muốn, thì hãy làm ngay. Nó không cần nhiều thời gian để cân nhắc lắm đâu. Hãy học rồi sẽ thấy, tiếp theo là gì. Câu chuyện này lại càng củng cố thêm niềm tin cho những điều đã bắt đầu của tôi dạo gần đây. 

Cái tâm quân bình giúp tôi tập trung vào hiện tại. Không còn nhớ đến những điều trong quá khứ mà mình thất bại, không thấy xấu hổ tự ti vì những vấp ngã, không còn uất ức không còn cảm thấy đau buồn vì những điều đã qua. Cũng không quá thấy gập ghềnh con đường phía trước. Mỗi bước đi đều ở hiện tại, ở dưới chân. Khi đã vạch ra con đường rồi, thì cứ đi. Dù xa, dù mưa hay nắng. 

Từ khi có Brian, tôi thấm thía về sự ở hiện tại hơn bao giờ hết. Mỗi khi ở bên con, chỉ cần tôi cầm điện thoại một tí, rồi nhìn qua con, là tự dưng hiểu là nên bỏ điện thoại xuống ngay. Ở bên con nửa ngày, có chắc là ở bên con nửa ngày không. Có phải thời gian chất lượng dành cho con không, hay chỉ ngồi cạnh con còn mình thì làm việc của mình? Tôi hầu như không  bao  giờ đem điện thoại vào phòng ngủ. Để tôi có thể có trọn vẹn thời gian với con. Trò chuyện cùng con, chơi với con, nhìn ngắm con. Bao nhiêu mệt nhọc ngoài kia, chỉ cần ở bên con, cũng đủ xua tan mọi thứ. 

Chúng tôi rất trân trọng thời gian ở bên nhau. Sáng nay, khi ăn cơm,  tôi với chồng tôi cảm nhận thật rõ ràng sự dành trọn vẹn thời gian cho nhau. Khi anh không nghĩ ngợi gì đó trong đầu và tôi cũng không cắm đầu vào điện thoại. Khi chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, vừa nhìn nhau, vừa cười trong những câu đùa nhạt toẹt của nhau. 

Cái tâm quân bình giúp tôi tha thứ và buông bỏ. Dù bản thân thôi đã rất ít sự “mang theo” từ quá khứ, nhưng giờ lại càng ít hơn. Có thể do sau sinh tôi lại càng đãng trí nên trí nhớ chỉ nên dành cho những điều thực sự quan trọng và vui vẻ. Tôi đã quên gần hết những điều khiến tôi buồn phiền hay khó chịu từ những sự kiện hay những người nào đó. Có hôm chúng tôi nói về một người nào đó, xong chúng tôi không nhớ là người đó đã làm gì hay nói gì chỉ nhớ là có vài lần hơi mean với chúng tôi, mà chúng  tôi cũng quên đó là gì :v  

Chúng tôi tha thứ cho chính chúng tôi trong quá khứ. Đây là sự tha thứ còn khó làm hơn tha thứ cho người  đã đối xử tệ với mình. Chúng  tôi không còn dùng “con người cũ” của người đó trong quá khứ để nghĩ rằng họ sẽ suy nghĩ và hành động như vậy trong tình huống hiện tại, để sự suy diễn đẩy mọi thứ đi xa như lúc trước. 

Sự tha thứ này làm mềm trái tim, cơi nới thêm không gian và dung lượng cho trái tim của mình, gia cố thêm sự vững vàng trong tình yêu của chúng tôi. Như Sheldon nói, Amy như miếng làm mềm vải trong máy sấy, đã làm mềm trái tim của anh ấy (phim Big Bang Theory). Sự tha thứ và buông bỏ chấp niệm thắng thua, đã làm cho chúng tôi ấm áp hơn, gần gũi hơn, đồng nhất hơn. 

Các bài viết khác:

Like fanpage để cập nhật khi có bài mới


This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

Copyright 2024 © Kiều Hải Yến