Sống tối giản

Chưa đọc một quyển sách nào về lối sống này và cũng chưa tìm hiểu qua các bài giảng dạy của các chư vị nổi tiếng trong phong cách minimalist ở xứ Phù Tang, chưa biết trong các sách thì cái lợi của việc chọn lối sống này là như thế nào, nhưng với mình thì nhiều thứ mình tự cảm nhận được. 

Giày dép không quá 3 đôi, giày thể thao thì Nike, giày cao gót thì C&K, auto màu đen và mẫu basic, phối bất kể thể loại quần áo gì cũng không ngại. Giới hạn giày, giới hạn kiểu dáng và cả thương hiệu luôn, đỡ nhức đầu mỗi lần đi shopping. Chưa gì đã giảm được thời gian cho cái bệnh mua sắm bất cần đời của phụ nữ. Tại vì, mình cũng có tiền mấy đâu.

Quần áo cũng thế, trắng, đen, vàng và thỉnh thoảng là xám hay xanh. Cũng có khi bị lú, tối tối lướt instagram cái follow 1 đống page, rồi 1 đống sales rớt vô đầu, hên là thắng kịp lúc, bởi tiền toàn chi chỗ khác, nên mấy cơn nghiện shopping hầu như không cắn được tới mình. Coi thì coi chơi, thỉnh thoảng dí dí điện thoại mấy mẫu thời thượng vô mặt người-mà-ai-cũng-biết-là-ai để nhận xét cái nào hợp, nhưng mấy khi người đó quan tâm. Cụt hứng thế là thôi. Thầm cảm ơn. Quần áo ít, tủ đồ dễ sắp xếp, tủ quần áo ít xịu cũng nhiều khi tủi thân, tại dòm qua ngó lại cũng chỉ có vài bộ, không thể sống giống phim bộ, nên đành xếp thành hàng, mỗi ngày lấy một bộ là xong, không bao giờ sợ bị nhức đầu vì đồ nhiều quá không biết mặc cái nào. Quần áo cứ cũ thì giặt sạch sẽ thơm tho, xếp gọn gàng rồi đem cho. Nhà không bao giờ sợ chật vì chất đồ. Quần áo cũ, ghế bàn cũ, đồ điện tử cũ, đồng hồ chết, … mấy món này để trong nhà thường không tốt cho phong thuỷ lắm. 

Rồi cái mình thấy mình giỏi nhất là hầu như không có cái phụ kiện nào hết. Không cần mua thêm kệ hay tủ gì để giữ, không sợ các sợi dây dài dây ngắn xoắn vào nhau, không sợ mất, mình cẩu thả hay làm mất, nên không có, khỏi mất. Cũng gần chục năm rồi không đeo gì, cái gần đây nhất mình tậu là cái Apple Watch, mua để … công việc luôn đeo bám chăng? Mua xong rồi thấy tự lấy … cái đồng hồ … trói mình, thế mới đau. E hèm. 

Túi thì khỏi nói, ngoài balo để đựng macbook thì mình chỉ có cái túi đeo chéo nhỏ tí như mấy bà đi thu tiền hụi, bữa cao hứng quẹo vô Farfois lúc cửa hàng đang sales, nhìn trúng cái rồi hốt luôn, đeo tới giờ. Mình thường có những pha mua đồ chớp nhoáng, thấy cái rồi lấy rồi đi ra. Ôi, thiệt đỡ tốn thời gian quá nhiều. 

Nhà mình hầu như không decor. Không gian dành hết cho công việc. Cái bếp cũng không mua gì. Xoong nồi chảo mỗi thứ 1 cái, các hũ đựng gia vị linh ta linh tinh vậy chứ cũng ít lắm. Muối, đường, nước tương, nước mắm, mật và tiêu. Mấy bạn có hay mua thêm chai tương ớt, chai tương cà, dầu hàu, nhìn thì nhìn chứ mình không ưng lắm, cứ mong mau hết quăng đi cho rồi. Nhưng lại cũng mê cái món mì Ý, không lẽ muốn ăn mà không muốn thấy? Nghĩ cũng quái lạ cái tính nết của mình. 

Đến người yêu mà mình cũng chỉ có một là biết mình sống tối giản cỡ nào rồi. Một người cũng đau đầu lắm rồi! 

Sống tối giản cũng hay ho phết. Sẽ không bao giờ phải tự thốt lên, trời ơi, tôi không muốn bị giam cầm trong cái mớ vật chất này : ))

Ít mua ít tốn tiền, tiền chủ yếu chi cho việc ăn và uống và di chuyển, à, và mỹ phẩm nữa. Bữa đọc ở đâu đó nói, nếu chỉ dùng 20% thu nhập mỗi tháng thôi, thì gọi là tự do tài chính gì đấy. Mình chắc cũng đang ở đâu đó lòng vòng 20-40% đó, mà số tiền còn lại đâu chẳng thấy. Cũng tham và muốn tự do, mà mãi chưa được.

Các bài viết khác:

Like fanpage để cập nhật khi có bài mới


This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

Copyright 2024 © Kiều Hải Yến