Thường thì tôi thích đến một nơi nào đó, không phải vì decor, thức ăn hay thức uống, mà là thái độ phục vụ của nhân viên. Tôi có một vài chỗ quen, tôi rất hay đến.
Tôi rất thích Shin, ở đó, mọi nhân viên đều hòa nhã, lịch sự, vui vẻ và cư xử rất văn minh. Họ nhẹ nhàng, giống y như anh chủ. Và cho dù anh chủ đổi bao nhiêu nhân viên đi nữa, họ vẫn rất giống nhau. Anh chủ giỏi, khéo chọn và khéo đào tạo. Nhân viên giỏi, rất khéo níu chân khách.
Một quán nữa, tôi đang làm marketing cho họ. Tôi thấy nhân viên của chị ấy, giống vô cùng tính cách của chị ấy. Gìau năng lượng, vui tươi, lễ phép và nhanh nhẹn. Trời ơi, ganh tị quá :3
Thế nhưng, ở Việt Nam, rất ít nơi có được thái độ phục vụ lẫn cách phục vụ thông minh. Tôi đi nhiều nơi, thấy nhiều thứ, khiến tôi vừa bực mình vừa tức cười. Tôi vẫn không hiểu tại sao họ lại phải hành xử như vậy.
Hôm trước, tôi đi nghe nhạc acoustic cùng một người bạn. Bàn bên cạnh có cô gái order 1 ly sinh tố bơ không đường và ít đá. Insight của cô ấy là thức uống tốt cho sức khỏe và body. Sau đó nhân viên mang lên 1 ly sinh tố bơ ít đá nhưng RẤT NGỌT. Cô ấy la, nhân viên mang xuống rồi lại mang lên đúng ly sinh tố ấy, với RẤT NHIỀU ĐÁ (để đá tan ra, sinh tố bớt ngọt). Đây là cách nhân viên ấy “chữa lỗi” khi người pha chế làm sai yêu cầu. Nhưng lại vô tình (hoặc cố tình) quên đi yêu cầu của khách hàng. Sau đó, khách hàng complain, nhân viên thản nhiên “dạ chỗ em không có thêm đường, chỉ thêm SỮA BÒ ĐẶC thôi ạ” :3 –> Trong trường hợp này, nhân viên nên làm 1 ly mới cho khách, vì sai yêu cầu.
Một lần rất lâu, tôi mua bánh ở Tour Les Jours. Một chị đứng trước, mua rất nhiều bánh, đơn hàng vài triệu, để tổ chức sinh nhật trong tập đoàn. Nhân viên vô tình ra bill nhưng lại xé không cẩn thận, làm rách bill. Khách nhăn mặt đòi đổi, vì họ cần bill lành lặn để thanh lại với kế toán. Nhân viên một mực không chịu (lỗi của họ, họ không xin lỗi, họ cũng không đổi cho khách) và đuổi khách hàng đi với câu hách dịch “bill đó xui, ngay tờ giấy cuối nên rách, không đổi được” =)) ahihi –> Trong trường hợp này, phải báo ngay với quản lí và in bill khác cho khách, hủy bill cũ, kí vào biên bản là xong. Bởi vì sợ rắc rối, lại đông khách phía sau, mà lại mất khách hàng đơn hàng vài triệu :v
Lại một hôm trước, tôi vào siêu thị tiện lợi. 3 khách hàng nhưng chỉ order 2 phần thức ăn, nhưng muốn đựng vào 3 hộp khác nhau, nhân viên liền “2 phần thì 2 hộp thôi”. Khách tử tế hỏi có bán thêm hộp không. Vì họ không có ý định ăn no, chỉ ăn cho vui thôi. Nhân viên ngay lập tức “ở đây không bán hộp” với thái độ rất bực dọc. Tôi nghe mà tức cười, vì cái hộp rất rất rẻ nhưng lại vô tình làm mất đi 3 người khách hàng :3 Đáng ra, nhân viên khi thấy 3 người nhưng order 2 phần, phải nên nghĩ cho khách hàng, phải hỏi có cần đựng vào 3 hộp hay không. Cái hộp đó thực sự không đáng để làm xấu xí hình ảnh của mình và thái độ phục vụ của mình.
Lại một buổi tối khác, trời mưa to, tôi dừng lại bên đường và mặc áo mưa. Anh nhân viên ở quán vỉa hè ngay đó, lập tức lại hỏi tôi “Sinh tố bơ sinh tố mãng cầu không chị ơi”. Tôi lắc đầu bảo mặc áo mưa rồi đi ngay. Anh ấy phang thêm câu “Uống nước mưa không chị?” =))) trời ơi, người đi đường, dừng lại bên đường, đâu phải trú vào quán của anh, sân của anh. Đó là vỉa hè, tôi thích thậm chí tôi còn có thể đậu ở đó 3 tiếng đồng hồ. Tôi buồn cười quá, không bực được luôn, tôi chúc ảnh buôn may bán đắt rồi chạy đi.
Tôi lại đi vào 1 quán trong chung cư cũ, tôi gặp thang máy nhưng tôi ít đi thang máy lắm, tôi gặp hội chứng sợ bị nhốt vào nơi đông người và rất chật chội. Nên tôi đi thang bộ. Tôi thấy một anh ngồi đó thu phí, ai dùng thang máy phải tốn 3,000 đồng. Tôi nghe mà không hiểu tại sao người ta lại thu phí kiểu vậy? Chung cư đó rất đông quán cà phê, lại nằm ngay trên con đường sầm uất. Thu phí chỉ làm cho khách hàng ngại vào và lại tản ra các quán khác. Vì xung quanh đó, dọc đường đó, quá nhiều quán xá, sang chảnh nối nhau mọc lên. 3,000 đồng thật sự là thu vào thì ít mà mất đi thì nhiều 🙂
Vậy là tôi cứ thích ngồi quán chung cư gần nhà tôi. Đến vài lần là anh chủ biết tôi uống gì, không cần hỏi. Tôi thích ăn bánh mì gần nhà. Đến vài lần là chị ấy biết tôi ăn gì, không cần hỏi. Mà tôi nghỉ mấy ngày, chị ấy cứ nhắc, bánh mì xá xíu dưa leo sao không lại ăn.
Copyright 2024 © Kiều Hải Yến